Mình biết mình không như một đứa trẻ 10 tuổi bình thường. À ý mình là mình vẫn làm những điều bình thường, đương nhiên. Ăn kem. Đạp Xe. Chơi đá bóng. Chơi Xbox. Mình đoán những điều này khiến mình trở nên bình thường như bao đứa trẻ khác. Và tự mình cũng thấy vậy. Thật đấy. Nhưng mình biết, có đứa trẻ bình thường nào lại khiến những đám bạn nó phải chạy trốn rồi kêu gào la hét trong sân. Mình biết, những đứa trẻ bình thường chẳng bao giờ vừa đi vừa nhìn chằm chằm bốn phía khắp nơi.
Phải chăng nếu có trong tay chiếc đèn thần kì và có thể ước nguyện, mình sẽ cầu rằng, mình có một khuôn mặt "bình thường", khuôn mặt đại chúng mà chẳng ai thèm để ý. Khi đó mình có thể dạo phố khi mọi người say sưa việc chính mình và chả buồn nhòm ngó hay xem xét. Đó là mình nghĩ vây, biết không, chỉ có một lí do duy nhất cho việc "bất bình thường" của mình đó là: không một ai nhìn mình như một đứa trẻ bình thường.
Nhưng giờ đây, có thể nói mình khá quen với ngoại hình của mình. Mình còn biết vờ như không thấy những biểu cảm khi mọi người nhìn mình. Bởi lẽ chúng ta đều cùng tốt đẹp và quý giá, như mình nè, mẹ và cha, Via. Thực sự mà nói thì mình rút lại cái cuối. Via thì không tốt vậy đâu. Chị ấy thường xuyên bực mình khi ai đó thô lỗ, coi thường. Ví dụ nhá, như là một lần ở sân trường, một vài đứa nhóc đang nô đùa ồn ào. Mình còn thậm chí chẳng biết chính xác tiếng ồn ấy là gì bởi mình đâu nghe thấy một mình, còn Via, chị ấy vừa nghe thấy liền bắt đầu giận dữ la hét đám nhóc. Chị ấy là vậy. Mình thì không.
Via không nhìn mình như một đứa trẻ bình thường, chị ấy nói có, nhưng nếu mình bình thường, chị ấy dường như đã chẳng phải cần bảo vệ, chu đáo mình đến vậy. Cha và Mẹ cũng như chị ấy, hai người đều xem mình là một cậu nhóc"gây ngạc nhiên và đầy kì lạ". Mình nghĩ người mà hiểu bản thân mình bình thường thế nào có lẽ chính là mình.
Tiện thể giới thiệu mình tên August. Mình sẽ không miêu tả mình trông thế nào đâu. Bởi dù có nghĩ bất cứ cái gì, thì chắc chắn đó là điều tệ nhất.
Nhận xét
Đăng nhận xét